Jeon JungkookNếu như cô muốn xem ghi chép của tôi thì có thể xem Tiếng Anh
Rose ngượng ngùng thả tay ra, đúng là cô đang cầm sách vật lý.
Rose đặt sách về lại trên bàn của Jeon Jungkook, nói.
Park ChaeYoung (Rose)Không phải tôi muốn xem ghi chép của anh, chỉ là ở đây đợi vô vị quá, nên muốn lật xem sách lớp 12, xem xem độ khó thế nào...
Jeon Jungkook gật đầu, thuận theo câu của cô hỏi.
Jeon JungkookVậy độ khó thế nào?
Rose ngẩn người, xem không hiểu gì cả là độ khó gì nhỉ?
Rose nghĩ nghĩ, nói.
Park ChaeYoung (Rose)Cũng được… tôi sẽ cố gắng
Rose không có nắm bắt gì với việc học tập cả, chỉ có thể nói hời hợt vậy thôi.
Jeon Jungkook gật đầu, biểu cảm trên gương mặt không có gì thay đổi, không biết là có hài lòng với câu trả lời của cô hay không.
Trước khi Rose đến tìm hắn, Jeon Jungkook vẫn đang thu dọn bàn học.
Mặc dù trường không có quy định phải đổi chỗ ngồi vào kiểm tra tuần, nhưng chủ nhiệm của hắn yêu cầu rất gắt gao, kiểm tra tuần thì nhất định phải đổi chỗ ngồi.
Người ngồi ở vị trí của hắn đã động vào đồ trong ngăn bàn, vì vậy sách vật lý mới nằm tùy ý trên bàn như thế.
Jeon Jungkook cất sách vào trong, hỏi.
Jeon JungkookSao hôm nay lại đến đây tìm tôi?
Nghe hắn hỏi thế, Rose mới phát hiện ra mình đã nhịn rất lâu rồi, bây giờ không có ai xen vào nữa, cô liền hứng khởi nói.
Park ChaeYoung (Rose)Vì kiểm tra tuần đã xong rồi nên tôi muốn đến nói với anh, đề toán ra trúng câu mà anh đã khoanh cho tôi, tôi giải được rồi, chắc là làm cũng được
Jeon Jungkook nhìn cô, trong mắt rõ ràng đang viết "Thì sao?"
Ngọn lửa nóng trong lòng của Rose bị ánh mắt này dập tắt hết một nửa. Cô không nghĩ quá nhiều, chỉ bỏ ra cả nguyên ngày trời sức lực để kiểm tra như vậy, trong lòng có một chút cảm giác thành tựu. Cô vội vã muốn nói với một người nào đó, vội vã muốn có được...
Một phần thưởng.
Jeon JungkookChỉ vậy thôi?
Rose do dự gật đầu.
Park ChaeYoung (Rose)Chỉ vậy thôi
Rose gật đầu quá chậm, trông giống với lắc đầu hơn.
Jeon JungkookCô muốn nói gì thì cứ nói thẳng
Rose nhìn khắp nơi, không nói gì.
Người trong lớp sắp đi hết rồi, chỉ còn lại vài chỗ ngồi còn người, mặc dù không nhìn về phía này, nhưng có thể sẽ lặng lẽ chú ý đến động tĩnh bên đây.
Park ChaeYoung (Rose)Bây giờ anh phải về nhà nghỉ ngơi sao?
Park ChaeYoung (Rose)Tôi tiễn anh ra cổng nhé, chúng ta vừa đi vừa nói
Jeon Jungkook rốt cuộc cũng đồng ý.
Jeon JungkookĐược, đi thôi
Hai người họ một trước một sau đi ra khỏi lớp học, sau đó một trước một sau đi xuống lầu.
Cầu thang rộng rãi, cũng không có người khác, hai người lớn có thể đi song song nhau, nhưng Rose cố ý đi sau một bước, đi theo phía sau của Jeon Jungkook. Cô vẫn đang nghĩ xem phải nói thế nào, hoặc là, có nên nói hay không.
Trạng thái đi thành hàng của hai người duy trì đến khi họ đi ra khỏi tòa dạy học, Jeon Jungkook đi chậm lại đợi Rose tiến về phía trước, nhưng cô vẫn chưa suy nghĩ xong, nên cũng bước chậm lại theo.
Con đường nối liền ra tới cổng trường có trồng hai hàng long não hai bên.
Họ đi dưới bóng cây, càng lúc càng chậm, cuối cùng là dừng hẳn lại.
Jeon Jungkook quay người lại, nói.
Jeon JungkookNói tại đây luôn đi
Rose suýt thì đâm sầm vào người hắn, cô vẫn chưa chuẩn bị xong, nói.
Park ChaeYoung (Rose)Vừa đi vừa nói đi
Jeon Jungkook nhìn đối phương.
Jeon JungkookTừ đây ra tới cổng chỉ cần ba phút nữa, cô nói xong được không?
Park ChaeYoung (Rose)Nhưng mà.... tôi có làm lỡ thời gian anh về nghỉ ngơi không?
Rose thở phào một tiếng, cô cúi đầu, dồn hết dũng khí nói.
Park ChaeYoung (Rose)Thật ra… tôi muốn anh cho tôi một phần thưởng
Giọng nói của cô có hơi run rẩy.
Park ChaeYoung (Rose)Ý tôi là, mặc dù anh đã khoanh trúng tủ một bài cho tôi, nhưng kiểm tra tuần tôi lấy được thứ hạng cũng không dễ dàng gì, vì vậy tôi muốn anh thưởng cho tôi
Rose ngừng lại, bổ sung thêm.
Park ChaeYoung (Rose)Trước đây không phải anh đều dỗ Park Jimin uống thuốc như thế này sao?
Rose ghét nhắc đến Park Jimin, nhất là khi nó và Jeon Jungkook ở riêng cùng nhau, càng ghét hơn. Cô nói mập mờ không rõ, nhưng hắn vừa nghe đã hiểu rồi.
Jeon Jungkook từng để Rose nhìn thấy hắn cầm một hộp quà dỗ Park Jimin uống thuốc, lần đó cậu ta nôn ra vì thuốc đắng, làm phu nhân Park rất tức giận, sau đó cậu ta từ chối không chịu uống thuốc nữa.
Rose nhìn thấy cả quá trình qua ô cửa sổ, chạy đến sân vườn hỏi hắn.
Park ChaeYoung (Rose)Một người không có ai động viên, cũng không có phần thưởng, phải làm sao để có thể tiếp tục kiên trì?
Lúc đó hắn đã cho cô một đáp án ra hồn ra dáng lắm, nói với cô phải dựa vào lòng tự tôn để cổ vũ chính mình.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn đã làm ra một việc rất tàn khốc, hắn đã cho cô thấy những điều tốt đẹp, thu hút ánh mắt không rời đi được của cô, cuối cùng lại quăng cho cô một quả đắng.